 |
Kho bài viết |
 |
|
Tháng Một 2021 | T2 | T3 | T4 | T5 | T6 | T7 | CN |
|
|
|
|
1 |
2 |
3 |
4 |
5 |
6 |
7 |
8 |
9 |
10 |
11 |
12 |
13 |
14 |
15 |
16 |
17 |
18 |
19 |
20 |
21 |
22 |
23 |
24 |
25 |
26 |
27 |
28 |
29 |
30 |
31 |
≤ < ≡ > ≥ |
|
|
|
|
 |
Nhận thư điện tử |
 |
|
|
 |
Thành viên online |
 |
|
Thành viên: 0 Khách: 1
Số truy cập: 1345691 |
|
|
|
|
 |
 |
|
 |
(Truyện ngắn đoạt giải nhì Cuộc thi truyện ngắn của Tuần báo Văn nghệ)
Nguyễn Danh Lam
 |
|
|
(Truyện ngắn đoạt giải nhì Cuộc thi Truyện ngắn của Tuần báo Văn nghệ)
Kiều Bích Hậu
 |
|
|
(Truyện ngắn đoạt giải Nhất cuộc thi Truyện ngắn của Tuần báo Văn nghệ)
Hồ Thị Ngọc Hoài
 |
|
|
Hồi ký của Phan Thị Vàng Anh về Nhà thơ Chế Lan Viên
Một ngày của cha tôi bắt đầu vào lúc bốn giờ. Cha tôi dậy sớm để nấu cơm, nấu nước, rồi sắp vào một cái khay con, một đôi đũa, một cái bát… xong hết mới gọi tôi dậy ăn.
Cha đã để sẵn nước sôi trong nhà tắm, dắt sẵn xe đạp ra ngoài sân… Làm xong hết những việc ấy, cha đi học bài.
 |
|
|
PHAN AN
Ngồi ở quán cà phê. Hỏi ông bạn: "Này, ông nói thật đi, ông nghĩ thế nào về Biển". Phản xạ đầu tiên của ông bạn là chối: "Tôi có quen em nào tên là Biển đâu. Các em nhiều tên bỏ xừ, biết làm sao hết được".
"Biển đây là biển nói chung ấy mà, biển để đi tắm ấy".
 |
|
|
Tôi nghĩ hắn là đàn ông. Còn hắn đoán tôi là phụ nữ. Mọi chuyện rất đơn giản, kể từ khi tôi quen hắn. Rất ngẫu nhiên bằng một tin nhắn. Dĩ nhiên là từ phía hắn, vì tôi không thích mấy cái trò nhăng nhít này. Ấy thế mà tôi lại quen hắn, đến nay là 3 tháng. Thế mới lạ! Và càng lạ hơn nữa khi tôi với hắn không hề biết mặt nhau.  |
|
|
Hè năm ngoái, từ Sài Gòn về, tôi ngạc nhiên: ra mở cửa không phải mẹ tôi mà là một thiếu phụ có cặp mắt to đen láy. Chị nhanh nhẹn đỡ lấy cái túi tôi đang mang:
- Út Hiệp đây phải không, chao, lớn ghê!
Tôi hơi phật lòng vì cái lối chào hỏi dành cho trẻ con. Đã hai mươi mốt tuổi, sắp tốt nghiệp Đại học Sư phạm, tôi đâu có phải là con nít. Đến bữa cơm, mẹ tôi bảo:
- Má vừa có con gái, từ rày, con phải gọi nó là chị Hai.
Khi chỉ có hai mẹ con với nhau, mẹ tôi mới thủ thỉ kể: Chị Trúc là người ở Lăng Cô, vợ chồng bỏ nhau, nhà cửa thân thích không có. "Tội nghiệp, má đào phận bạc vậy đó con. Cho nó ở đây sớm hôm với mẹ cho vui khi con vắng nhà".
 |
|
|
Mấy hôm nay, nghe tin cha sẽ xuống Sài Gòn, điện thoại nhà Tựu reo liên tục. Thằng Thăng gởi mail qua điện thoại di động hỏi chị tính làm sao? Mẹ căn dặn không hơi đâu mà chứa chấp con nhé. Tựu cứ thấy bần thần, buồn không ra buồn, vui không ra vui.  |
|
|
Truyện ngắn
Nguyễn Ngọc Tư
 |
|
|
Băng Sơn
Loại trừ một vài trường hợp như quà Tết, quà biếu, quà cưới... quà mang một nghĩa khác, còn thông thường quà nghĩa là một món ăn phụ, ăn cho vui, cho ngon, cho thích... chứ không phải món ăn cho no như hai bữa chính mỗi ngày.  |
|
|
|
|
 |
|