Mưa hắt hiu con đường chiều lá đổ
Em nghiêng tóc thề giả bộ làm duyên
Tà áo bay tha thướt
mắt nhung huyền
Bâng khuâng ngó, anh họa thuyền đề thơ.
Sân trường đỏ một trời mơ sắc phượng
Hứa nhau nghe! Mình chung hướng đời nhau
Như hồn quê như bến nước con tàu
Trăm năm trôi vẫn nguyên màu chung thủy.
Ơi ngày xanh! Ơi tinh túy đậm sâu
Hè râm ran tiếng ve sầu gọi bạn
Cánh phượng bay cuốn theo thời lãng mạn
Ta qua nửa đời dày dạn phong ba.
Lối đường xưa hạ đổ dưới ánh tà
Em vẫn nghe lời yêu xa anh nhắn
Gửi vào thơ với niềm thương nồng mặn
Nhớ! Nhớ nhau nhiều, đành cắn chặt tim..!

Tác giả Trần Ngọc Ánh
ANH ĐÃ XA RỒI
Cuộc đời là những mảnh vỡ xác xơ
Tình đâu đẹp như mình mơ mình nhớ
Nơi bến sông bóng chiều rơi bỡ ngỡ
Một câu chờ biết mấy thuở gặp nhau
Dưới hoàng hôn hai ngã rẽ chuyến tàu
Ta đứng bên cầu đau đáu ruột gan
Anh bên đó tình đong đầy duyên mãn
Tôi bên này đêm lẻ bạn buồn hiu
Buông cơn sầu sao sầu không lắng dịu
Ta mệt rồi đau đừng níu nữa chi
Cố quên thôi bởi nhớ cũng được gì
Tình hờ hững có mấy khi chung lối
Mình biền biệt giữa
đôi bờ tiếc nuối
Yêu chi nhiều rồi cũng lỗi nhịp tơ
Một thoáng chiều ta lạc lối tình thơ
Giờ tàn mộng tôi bơ vơ bước tiếp
Bên bờ rào con nhạn kêu chiêm chiếp
Tình đã vẫy tay đau khiếp người ơi
Trách ai kia sao đành đoạn đỗi vời
Ta nén lòng, mà buồn rơi nước mắt.
NHỊP CẦU TÌNH TA
"Ước gì trời rộng một gang
Bắc cầu dải yếm cho chàng sang chơi"
Chân mây góc bể mù khơi
Đã thương xin giữ vẹn lời sắt đinh
Nhịp cầu thay nửa ánh nhìn
Kết vần thơ gửi bóng hình yêu thương
Thu tàn sợi nhớ vấn vương
Phất phơ rặng liễu tình tương tư tình
Nhịp cầu lời hẹn ba sinh
Keo sơn một dạ đinh ninh câu thề
Dẫu rằng biền biệt sơn khê
Giữ trong nhau một lối về chung đôi
Nhịp cầu tình bậu xa xôi
Lời yêu chớ nhạt chớ phôi phai lòng
Chờ nhau kiếp nữa duyên nồng
Thuyền xuôi bến mộng tơ hồng kết se.
Nhịp cầu đẹp những mùa ve
Đỏ tươi màu phượng mong hè tìm nhau
Tháng ngày cứ vội qua
mau
Nghe chim quyên gọi mà đau đáu buồn
Nhịp cầu mỗi độ chiều buông
Gợi thương gợi nhớ người luôn hỡi người
Mong tình còn mãi nét
tươi
Mong người còn mãi nụ cười tặng tôi.
MƯỢN ANH BỜ VAI
Mong rằng người ấy cũng thương
Mong rằng người cũng vấn vương trong lòng
Biết tôi muốn gửi duyên nồng
Biết tôi ra tưởng vào trông người nhiều
Trăm năm ngày tháng bao nhiêu
Sao người còn mãi phiêu diêu sông hồ
Biển đời trùng điệp sóng xô
Đèn hoa gót ngọc thành đô mỹ miều
Ai đâu để ý tôi yêu
Ai đâu để ý bóng chiều miền quê
Vầng trăng nhuộm sợi tóc thề
Đường tình tôi đó lối về riêng tôi.
Gặp nhau chỉ để cười thôi
Gặp nhau chưa nói một đôi câu nào
Chỉ tôi hồn thấy nao nao
Chỉ tôi tim thấy dạt dào tình say
Ước gì được tặng bờ vai
Để tôi tựa chút quên ngày đắng cay
Dưới làn mưa bụi bay bay
Hạ bồng bềnh rụng rơi đầy lối quen.
Trần Ngọc Ánh
Trường Tiểu học
Thanh Lộc 1. xã Thanh Lộc, Giồng Riềng, Kiên Giang