Nguyễn Thị Liên Tâm
1 NHỮNG GIẤC MƠ TRÊN ĐỒI LẠC GIÓ
Sao cứ ám em bằng những giấc mơ trên đồi Lạc Gió?
Nơi ta từng dắt tay nhau chạy lên con dốc nhỏ
Hái những bông Dã quỳ vàng rực
chiều xanh
Sao cứ ám em bằng những lời nói mong manh?
Dễ vỡ tan như chiếc ly ấm màu hổ phách
Dễ lụi tàn như những cành thông cháy bập bùng, tí tách
Đốt lời anh
trong trái tim khô
Sao cứ ám em bằng những tin nhắn mơ hồ?
Khát liệt yêu em với giấc mơ xây lâu đài cát biển
Và trái tim già nua sẽ thật thà tận hiến
Cho tình yêu xanh.
Nhưng, giấc mơ rồi cũng đã tan tành
Đồi Lạc Gió cứ lạc hoài cơn gió
Mùa Xuân của anh đầy hoa đầy cỏ
Mùa Xuân của em ngoài ngõ lá rơi đầy.
Lá vàng khô
Cứ rụng xuống đầy tay!
2. CÁNH ĐỒNG SEN SÓT MỘT NỤ PHÂN VÂN
Những chiếc lá Thu
đưa ta vào mê khúc
Bầu trời lặng im, ngóng ngọn gió ngại ngần
Chiều chậm bước. Phơi nắng vàng óng ánh
Cánh đồng Sen sót một nụ, phân vân.
Bài hát cũ như một hồi kinh vọng
Thạch thảo mùa xưa… thánh thót giọt thu vàng
Ai đã hát: “Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo”
Tiếng chuông nào? Âm vọng cứ thênh thang?
Lớp lớp lá, nằm cong vênh ngày nắng
Lật đật chiều, gió cứ thổi tứ tung
Vàng nâu đất, vương đầy ngõ vắng
Nhớ mùa Sen, sót một búp, thẹn thùng…

Nhà thơ Liên Tâm
3.RỪNG GỌI THƠM THO
Vạt cỏ lau
Lấp lánh nụ cười
Khuôn mặt nàng đẫm sương mai
Nghe giòn tan nhịp thở.
Rừng gọi thơm tho
Mùi rừng ngọt như đêm trăng hạ
Thổ lộ nỗi niềm
Lòng nhớ mưa ngâu.
Đêm nâu. Đêm nâu
Cành củi khô cháy sém chiều lộng gió
Tạt vào đêm mùi cỏ
Nàng ôm về từ cánh rừng già.
Cất tiếng hát phôi pha:
“Chuyện một tình yêu anh họa sĩ
Gửi vào tranh vẽ những nỗi buồn”
Cảm xúc cháy lan
Nàng gửi vào chiếc túi con con
một phong thư nhỏ
Nàng gửi vào ngăn tim ào ạt gió
một giấc mơ rừng
Đêm cỏ dại. Đêm hừng hực lửa
Nàng hứng đầy tay tàn khói mông lung.
4. BẬU CỬA VÀ BÓNG ĐÊM
Tì tay lên bậu cửa
Nàng hát
Khúc Đa núyp xanh dìu dặt
Dòng trôi. Dòng trôi.
Ly rượi tim tím màu, sóng sánh.
Chiều nay
Mưa về rất muộn
Gió nhẹ nhàng tựa vũ nữ lướt valse
Tì người vào bậu cửa
Nàng kiễng chân chạm vào giọt mưa lam khiết
Nỗi nhớ bùng lên như ngọn lửa
Củi khô reo tí tách
Lò sưỡi đỏ đầy… ngọn lửa.
Con đường thông trước mặt
Bỗng nhạt nhòe bóng mây
Hình như thoáng trong mắt
Hai người tay trong tay
Chầm chậm đi trong làn mưa nhỏ
Giọt mưa vờn tóc họ
Như ai vờn tóc ai một thưở
Nơi bậu cửa và bóng đêm.
(9/2020)
5. DIỆP LẠC
Cầm diệp lạc trên tay
Tôi đi tìm mùi hương cổ kính
ngày xưa ai đã đánh rơi ngoài cổng chùa thanh tịnh
Anh có biết không?
Anh có biết không?
Mùi hương ngày cũ, thật viển vông!
Ơi cái mùi vấn vương, thương nhớ
Cánh hoa vàng rơi lặng lẽ bên đường
Có ướp hương trong từng nhịp thở?
Sao nghe như có điều chi vang vỡ
Sao lòng tôi chẳng đặng thảnh thơi?
Cây Ngô đồng phía Đông trút lá bời bời
Trong tĩnh lặng,
nghe tiếng mõ công phu ngân liên hồi xao động.
Trong tĩnh lặng, chợt vang tiếng ca lồng lộng
“Chiều chiều ra đứng Tây, lầu Tây…”
Mùi hương xưa lạc ngõ đâu đây
Hương trên lá, hương trên rêu,
hương trên Ngọc Lan, Nguyệt Quế
Ai biết được! Một mùi hương không nhất thể
Là mùi hương năm xưa, rơi ngoài cổng thiền môn.
Chiều đã chiều. Váng vất hoàng hôn.
Cầm diệp lạc trên tay. Tôi đi tìm mùi hương cũ.
Nụ hồng sen, ẩn lá sen, nhu nhú
Ôi diệp lạc mùa Thu!
Người tôi yêu lạc ở chốn nào?
(Chùm thơ tác giả tự chon gửi NBĐ)