CÔNG BẰNG
Cát trắng và sao xanh
rải đều trong trời đất
Hoa hồng và gai sắc
mọc chung trên một cành
Nụ cười và nước mắt
chia đều cho em - anh
Thiên đường và Địa ngục
muôn đời còn giao tranh
VÁCH ĐÁ
Có tiếng gì rất khẽ
mơ hồ
vời vợi
xa
đêm gõ cửa trái tim già
Trái tim đã hóa thành vách đá
tiếng vọng sượt qua
rơi
lả tả
Và bởi vậy mùa thu trút lá
nhiều như nước mắt của người

Nhà thơ Lê Quốc Hán
GỬI BẠN
Người ơi! sao nỡ giận người
trắng đen một sắc khóc cười một âm
Mẹ sinh ra vốn thiên thần
quỉ Sa - tăng trút bụi trần lên vai
Héo hon một mảnh hình hài
nào ai kịp trả cho ai vẹn tròn
Mai sau thịt nát tình còn
sá chi hạt bụi cứa mòn gót chân
TIẾNG HÓT
Có thể đến từ núi cao rừng thẳm
đang lạc bầy khản giọng hót tìm nhau
có thể đến từ đồng hoang bãi vắng
véo von ca trước sự sống nhiệm mầu
Dẫu đôi lần dính mũi tên hòn đạn
vẫn trong veo tiếng hót thưở ban đầu
trong hữu hạn gắng tìm ra vô hạn
để tình người chạm đến đáy thẳm sâu
Rồi một mai héo trên cành cổ thụ
gửi lời ca trong tiếng lá xạc xào
xác tan biến dạt ra ngoài vũ trụ
hồn vẫn còn thánh thót hót trên cao
CON NGƯỜI
Khởi thủy vắt từ bùn, hiện tại sinh bởi máu. Trĩu nặng trên vai hai phần tốt - xấu. Mang đôi cánh Thiên Thần và móng vuốt quỷ sứ. Nửa đớn hèn muốn át nửa thanh cao.
Ngẩng mặt nhìn trời mơ tới những vì sao. Hai cánh tay đưa lên thành ngọn đuốc. Ánh mắt hướng về phía trước. Mũi bàn chân hướng về phía trước. Chỉ đôi tai nghe được phía sau mình.
Đa tình nhất trong những giống đa tình. Trái tim tách làm hai ngăn và gõ nhịp suốt đời không ngủ. Đôi môi mang hình dáng bông hồng vừa nụ, sớm trao nụ cười đêm gửi nụ hôn.
Thiêng nhất: linh hồn, vĩnh hằng nhất: tình yêu, phù du nhất: của cải.
Nhỏ bé, bình thường, lớn lao, vĩ đại.
Nếu không có con người vạn vật chẳng sinh sôi.
Nếu không có con người trái đất hóa mồ côi.
(Nguồn: Chùm thơ tác giả tự chon gửi Người Bạn Đường