QUÊ HƯƠNG XUÂN VỀ
Hương thơm bướm lượn én bay
Mùa xuân hoa nắng gió lay trắng trời
Bức tranh non nước rạng ngời
Xuân mang hạnh phúc cho đời thêm tươi.
Nhà nhà rộn rã tiếng cười
Xuân về trẩy hội người người hân hoan
Quê hương rực rỡ huy hoàng
Nàng xuân đằm thắm dáng khoan thai hiền .
Dù ai xuôi ngược trăm miền
Đừng quên khói bếp mái hiên mẹ chờ
Lợi danh gió cuốn bụi mờ
Quê cha đất tổ bãi bờ yêu thương .
Nửa đời mái tóc pha sương
Chợt thèm tiếng hát mẹ thường ru xưa
Tô canh rau đắng những trưa
Bao năm mà ngỡ mới vừa hôm qua
Chiều nay có đứa con xa
Nhìn mai vàng nở nghe da diết lòng
Nhớ nồi bánh tét đêm đông
Mẹ nhen bếp lửa đỏ hồng đón xuân
XUÂN QUÊ HƯƠNG
Xuân về hoa nở vàng sân
Cành mai lảnh lót lời ngân chích chòe
Chim quyên ca hát đầu hè
Mấy nhành vạn thọ rụt rè gió lay.
Rợp trời én liệng sương bay
Quê hương đẹp lắm nắng say tình người
Cỏ cây cũng cất tiếng cười
Vẫy chào đất mẹ thắm tươi xuân về.

Tác giả Trần Ngọc Ánh
Mùa xuân giữa chốn miền quê
Vẫn long lanh sắc hoa lê hoa đào
Nắng xuân rực rỡ đẹp sao
Xuân mang hạnh phúc dạt dào yêu thương
Mai vàng nở rộ dưới sương
Rắc đầy trên những con đường cỏ hoa
Tuổi thơ mơ Tết đến nhà
Bao lì xì đỏ bên bà bên ông
Thích nhìn thích ngắm pháo bông
Thích xem én liệng trên không ban chiều
Trời xanh thảm trải mỹ miều
Muôn hoa lộng lẫy yêu kiều đón xuân.
XUÂN MONG NHỚ
Thương con đò chiều xuân trên bến vắng
Bạn tình chung vẫn đằng đẵng sông hồ
Bởi dòng đời chưa đủ duyên tao ngộ
Nên đường trần hai lối rẽ ngóng trông
Ngã ba đời ta đếm bước ruổi rong
Chầm chậm nhặt vết thương lòng tản mạn
Nghe văng vẳng lời chim quyên gọi bạn
Ở phương trời người có nhớ ta không?
Gió tàn đông thêm cái lạnh vào lòng
Lá vàng rơi cho niềm mong chồng chất
Tình yêu xa xa nửa vòng trái đất
Xuân đã về người tôi đợi về đâu
Sông Ngân Hà còn đó giọt mưa ngâu
Sóng hóa vần thơ bạc đầu nỗi nhớ
Tiếng quạ kêu đêm khóc tình dang dở
Nửa mảnh trăng thề rưng rức giọt châu.
Trách trời cao tạo chi cảnh cơ cầu
Cho mùa yêu sầu câu thơ cháy lửa
Duyên kiếp ơi! phải chờ bao kiếp nữa
Để ta với người thôi lạc đời nhau.
T.N.A