Trái đất không đổi dời mà mây trời cứ đổi khi có màu rất tối, khi có màu sáng trưng...
Trái tim hay trái lòng thấy ở vườn nào nhỉ? Vườn Địa Đàng, có thể? Người giữ vườn, Adam...
Chúa, có lần ghé thăm thấy Adam có tội...và Chúa buộc lòng phải nói: "Ngươi ra khỏi chốn này!".
Từ đó...vườn Bồng Lai nở ra toàn trái táo...Trái Tim thành Trái Đạo chỉ nở ở trong lòng!
...mà, Sắc Tức Thị Không! Và..., Không Tức Thị Sắc! Còn chăng là Nước Mắt chảy mòn Núi với Non!
*
Tôi ghé môi xuống hôn bàn tay ai ngà ngọc. Tôi hôn lên mái tóc...Tóc ơi Đà Lạt ơi!
ƯỚC CHI EM ĐI LẠC
Ước chi em đi lạc một lần trong mơ anh. Ước chi lá cứ xanh, anh nhìn quanh vườn nhớ...
Những nhánh hoa phượng đỏ, yêu quá thuở học trò...những cuốn sách cầm đưa có bài thơ trong đó...
Thời các em còn nhỏ, Thầy thì đang Thanh Xuân chờ lệnh gọi tòng quân, chờ một ngày thu xếp...
Rồi những ngày tháng tiếp, Thầy trò mình đã xa...Hoa phương vẫn đơm hoa nở biết bao nhiêu máu...
Ai cũng có một Đạo! Em, lòng Thầy tôn thờ. Trong rất nhiều bài thơ, Thầy gọi em Thượng Đế...
Nhiều đêm người lính trẻ gối đầu bãi tha ma ước chi em hiện ra Thầy rung sao em nhặt...
Nhiều chiều sác trời nhạt, lá vàng bay dưới khe, chim rừng xao xác về, ước chi về thăm Má...(*)
Cầm tay cắn cọng rạ, "Má à mai con đi!". Những ngày xưa chia ly, chưa chúng mình em nhỉ?
Mới mà hai Thế Kỷ!
Hoa phượng cuối chân mây!
Ước chi được cầm tay em đi vào giấc mộng...
Bềnh bồng những lượn sóng bềnh bồng cánh buồm nâu...(**)
(*) Thơ Huy Cận: Sắc trời nhàn nhạt dưới khe/ chim bay lá rụng cành nghe lạnh lùng...
(**) Thơ Nguyễn Bính: Anh đi đấy? Anh đi đâu? Cánh buồm nâu cánh buồm nâu cánh buồm
CHIM CHÈO BẺO
Có con chim xanh bay len lách vườn cây thấp.
Tôi với em ngồi nấp để nhìn con chim bay...
Một con chim không hai, nó bay tìm gì vậy?
Đôi mắt em nhấp nháy, em nắm chặt tay anh...
Sợ anh thành chim xanh bay đi cho em kiếm?
Em sẽ thành chim hiếm bay bay đi tìm anh?
Chỉ vì con chim xanh, tôi nghĩ điều ngồ ngộ
Tự thấy lòng xấu hổ... nếu đời mình cô đơn!
Nếu mà trời đầy sương mờ đi hết nhân ảnh
Đứa nào sẽ thật lạnh, đứa nào nhớ đứa nào?
Tôi thấy mắt em chao, giọt lệ buồn lóng lánh...
*
Chiều đó trời bỗng lạnh. Chúng tôi rời khỏi vườn
Về, Ngoại đang nấu cơm, kể chuyện hai đứa thấy...
Ngoại nói con chim ấy, chim chèo bẻo đó con!
Rồi Ngoại ghé mặt hôn trán của cháu Ngoại trước.
Tôi xoay lưng trở bước ngó ra vườn. Chim bay.
Từ hôm đó đến nay, tôi biết chim chèo bẻo...
Mỗi lần thấy hoa héo, tôi nhớ em biết bao!
Tôi ngó trời thật cao. Tôi nhớ vườn cây thấp.
Nhớ chỗ hai đứa nấp.
Nhớ quá chừng. Quê Hương!
Ở đây cũng có vườn, không có chim chèo bẻo!
ĐƯỜNG EM ĐI ĐƯỜNG ANH ĐI
Hồi xưa...tôi gọi em: Cô Bé
em có bao giờ lớn nữa đâu!
Trong ý nghĩ tôi, em thế đó
mà quên Xuân, Hạ...tiếp theo Thu...
Mùa Xuân, trời đẹp, em yêu đẹp
Mùa Hạ nắng hồng, em như hoa
Buồn quá, mùa Thu rừng đổi sắc
tôi ngồi trên núi ngó về xa...
Tôi nhớ em tôi nhớ quá chừng
bây giờ ai nhỉ rửa em chân?
bây giờ ai nhỉ gom em tóc?
em chắc bây giờ có nhớ anh?
Cuộc chiến đi qua không một sáng
không buổi chiểu không chỉ một đêm
Thật tình nhiều lúc tôi quên hết
quên cả Mẹ già, quên cả em!
Bè bạn bao nhiêu người ngã xuống
rồi tôi mai mốt vậy mà thôi...
Sống đây chết đó qua tia chớp
khi đạn xuyên rừng, trái phá rơi...
Chớp nháy giống như trời chớp nháy.
Lòng riêng chỉ đựng một Non Sông
Bồng lên cây súng và hôn hít
Rừng có nhiều hoa thiếu nụ hồng...
Em vẫn hoài em cô Bé Bỏng!
Tôi thì không có nữa tương lai!
Thằng em mười bốn nhang mờ ảnh
Mai mốt tôi rồi nhẹ xác trai...
Mười năm đi lính, mười năm tù...
Nam Bắc liền nhau, chuyện chẳng ngờ
Lý tưởng chẳng qua rơm với rác
Chuyện đời nhắc lại...một cơn mơ!
Bây giờ...tất cả đều bô lão
Em chụp hình mang cặp kính già
Tôi gửi ảnh về anh lính bại
Nghẹn lòng hai đứa giữa đường hoa...
Đường của em đi, đường phía Đông
Đường tôi Tây Vực chỗ vô cùng
Đời...Vô Thường nhỉ, em yêu quý?
Tay hứng Trời ơi mấy tiếng chuông!
Nguồn - Trần Vấn Lệ gửi NBĐ