CHÙM THƠ TÌNH KHẮC KHOẢI - Phạm Ngọc Thái
[11.04.2019 19:45]
TIẾNG KHẮC KHOẢI MÙA ĐÔNG
Ta lại viết bài thơ tình một thưở
Với người đàn bà trẻ xa phương
Hồn vọng bay trên sông nước quê hương
Xin lưu giữ tấm hình nàng... Nơi trái tim thi sĩ …
Chân ta bước khuông trời xanh kì vĩ
Em trong anh vằng vặc ánh trăng rằm
Ta yêu em như dòng suối mát thơm
Bờ bãi nhân gian nặng lòng tha thiết.
Ôi, người đàn bà làm ta rơi nước mắt
Hạnh phúc vô cùng... cũng thật đớn đau ...
Vẫn muốn cùng ta lại chẳng dám yêu
Bởi cuộc sống chốn bèo dâu lận đận.
Mới đổ tại duyên trời, số phận !?
Cố cười lên cho quên hết thương tâm
Đành hẹn khi anh khuất cõi dương trần
Em xõa tóc bên mồ rơi lệ xót
Muốn cưới em phải chờ sang kiếp khác
Dẫu chẳng tin liệu có kiếp sau không ?
Em nghe chăng tiếng khắc khoải mùa đông
Thơ anh viết đôi dòng trong gió lạnh ...
EM Ở LẠI HẮT HIU CHIỀU CÔI LẠNH
Ta trở về thành phố một mình ta
Em ở lại hắt hiu chiều côi lạnh
Trên đầu ta cả trời trăng rải sáng
Bốn mùa hoa nở thắm nhân gian
Đêm sao khuya ta hằng gọi tên em !
Đã hẹn cùng nhau, sao nỡ bỏ ?
Nào thân em sung sướng gì, cho bõ
Tháng ngày qua cũng chỉ đám bèo hoang
Một phận đời như cỏ dại vô danh
Dòng lệ ướt vẫn ngập tràn số kiếp
Ta đứng lặng giữa mùa đông giá buốt
Muốn đón em... chỉ có gió xào qua...
Mai cuộc đời theo năm tháng phôi pha
Bao mơ ước trong em thành bèo bọt
Anh nghe sóng trên Hồ Tây xa xót
Nhìn về nơi ấy thấy mây trôi ...
CHO EM GỌI TIẾNG “CHỒNG” LẦN CUỐI
- "Cho em gọi tiếng CHỒNG lần cuối"...
Nghe em nói lòng anh buốt nhói
Giọng nói dịu hiền, giọng nói yêu thương
Người thôn nữ xa phương...
Anh đã yêu em bằng cả trái tim
Những muốn đưa em, tới chân trời vĩnh tuyệt !
Vẫn biết đời em có nhiều ngang khuất
Chưa thể nào gột rửa hết, để theo anh.
Anh gọi em VỢ ÚT thân thương
Em gọi anh là CHỒNG trìu mến
Tình ta dẫu bao la như sóng biển
Vẫn êm đềm, sâu thẳm đáy đại dương.
Tối tối về... Anh ân ái bên em
Em vẫn chiều chồng, với bao niềm cảm xúc
Và cùng nhau, những tháng ngày hạnh phúc
Thế giới tưởng chừng chỉ có hai ta.
Thôi, về đây em ! Anh không thể chia xa
Sẽ bất chấp mọi điều ngang trái
Để em gọi tiếng "chồng" mãi mãi
Anh ngọt ngào, trong tiếng "vợ" thương thương...
Ta lại ôm em vào lòng
- Người thôn nữ quê hương !
Hà Nội, mùa đông 2018
ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI
- Em nói với tôi rằng "Muốn có một đứa con…"
Dù xa cách, nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời, thắp sáng lửa tim tôi !
Người thục nữ tôi yêu, những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng, tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm.
Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần,
dẫu tim còn khao khát
Ngày anh khuất, chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu…
Thì đời này - em ạ, có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau, sưởi ấm ngày đông rét
Anh hôn lên đôi môi em, như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời, du ngoạn cõi hồn xanh.
Lại bùng cháy trong thơ, ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt !
Em đừng khóc, cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em.
Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca, anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng, vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu.
Nếu giây phút nào, em lạc bến cô liêu ?
Giọt lệ thơ, rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến... Nấm mồ anh miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút, khóc cho nhau.
Anh thương em, đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh, sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần, qua chiến tranh loạn lạc
Khi tuổi già, có vợ vẫn cô đơn!
Anh tìm đến em,
lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về, theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu…
Cuối thu năm Mậu Tuất
|