Thơ Minh Đức Hoài Trinh (1930-2017)- Hoa Kỳ
[11.06.2017 18:56]
 |
Nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh |
Nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh (1930_2017) - một tác giả lớn của Văn học Miền Nam trước năm 1975 và của dòng Văn học Việt Hải ngoại từ 1975 đến nay, người có nhiều bài thơ nổi tiếng được phổ nhạc bởi các nhạc sĩ Phạm Duy, Phan Văn Hưng, Võ Tá Hân... Năm 1995, bà đã từng cùng đoàn nhà báo Việt Nam từ Mỹ qua LB Nga, tiếp xúc, thăm hỏi bà con người Việt làm ăn tại thành phố Matxcơva. Một số anh em Văn nghệ đã được tiếp xúc với bà, tặng bà và Đoàn nhà báo Tạp chí Người Bạn Đường số 6. Để tưởng nhớ Nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh, Người Bạn Đường xin giới thiệu với bạn đọc chùm 5 bài thơ nổi tiếng của bà
>>> Bài trước: Vĩnh biệt Nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh...
KIẾP NÀO CÓ YÊU NHAU
Anh đừng nhìn em nữa Hoa xanh đã phai rồi Còn nhìn em chi nữa Xót lòng nhau mà thôi
Người đã quên ta rồi Quên ta rồi hẳn chứ Trăng mùa thu gãy đôi Chim nào bay về xứ
Chim ơi có gặp người Nhắn giùm ta vẫn nhớ Hoa đời phai sắc tươi Đêm gối sầu nức nở
Kiếp nào có yêu nhau Nhớ tìm khi chưa nở Hoa xanh tận nghìn sau Tình xanh không lo sợ
Lệ nhòa trên gối trắng Anh đâu, anh đâu rồi Rượu yêu nồng cay đắng Sao cạn mình em thôi
ĐỪNG BỎ EM M?T MÌNH
Đừng bỏ em một mình Khi trăng về lạnh lẽo Khi chuông chùa u minh Chậm rãi tiếng cầu kinh
Đừng bỏ em một mình Khi mưa chiều rào rạt Lũ chim buồn xơ xác Tìm nhau gục vào mình

Nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh những năm 1960 ở Pháp
Đừng bỏ em một mình Trời đất đang làm kinh Rừng xa quằn quại gió Thu buốt vết hồ tinh
Đừng bỏ em một mình Đừng bắt em làm thinh Cho em gào nức nở Hoà đại dương mông mênh
Đừng bỏ em một mình Biển đêm vời vợi quá Bước chân đời nghiêng ngả Vũ trụ vàng thênh thênh
Đừng bỏ em một mình Môi vệ thần không linh Tiếng thời gian rền rĩ Đường nghĩa trang gập ghềnh
Đừng bỏ em một mình Bắt em nghe tiếng búa Tiếng búa nện vào đinh Hoà trong tiếng u minh
Đừng bỏ em một mình Bóng thuyền ma lênh đênh Vòng hoa tang héo úa Yêu quái vẫn vô tình
Đừng bỏ em một mình Cho côn trùng rúc rỉa Cỏ dại phủ mộ trinh Cho bão tố bấp bênh
Đừng bỏ em một mình Mấy ngàn năm sau nữa Ai mái tóc còn xinh Đừng bỏ em một mình

Nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh những năm 1960 ở Pháp
TÌNH CHÚNG MÌNH SẼ ĐƯỢC VẼ LÊN TRANH
Chết đi anh cho em được ngồi bên mộ Cho nước mắt hồng chảy thấm xuống thịt xương Xin hãy chết đi trong một chiều bão tố Cho suốt đời vũ trụ khoác thê lương
Nếu anh chết em sẽ ở gần anh mãi Mỗi chiều về sẽ đốt nén hương xanh Nghĩa trang tím bước hoàng hôn chậm rãi Em gục đầu và sẽ gọi tên anh.
Anh còn sống là mình còn xa cách Vì cuộc đời hay ghét kẻ yêu nhau Vì hạnh phúc phải xây trên nhiều thử thách Xã hội điên cuồng, nhân loại ngợp thương đau.
Anh chết đi để cho mình gặp lại Trong giấc mơ anh sẽ đến tìm em Em sẽ siết anh trong vòng tay và mãi mãi Ngạo với thời gian, ánh sáng và hương đêm
Nếu anh chết em sẽ là màu trắng Vành khăn tang buộc mớ tóc mong manh Ta sẽ yêu nhau, yêu nhau trong hoang vắng Tình chúng mình sẽ được vẽ lên tranh.

Nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh
MẸ BẢO TA ĐỪNG NHÌN QUA CỬA SỔ
Mẹ bảo ta đừng nhìn qua cửa sổ Khi hoàng hôn đang chầm chậm bước chân Đừng ngước mắt theo lũ chim về tổ Khi trăng tàn nhẹ trải lối quanh sân
Mẹ dặn ta đừng nhìn qua cửa sổ Khi niềm tin lỗi hẹn vắng đi về Khi đã trót giao bôi không đúng chỗ Mà cuộc đời là một cõi u mê
Mẹ khuyên ta đừng nhìn qua cửa sổ Sau những đêm quằn quại ngủ không mơ Ngoài gió siết run từng cơn lá đổ Hãy xuống hàng, chấm dứt một bài thơ
Mẹ cấm ta không cho nhìn qua cửa sổ Không cho nghe âm đoản, giọng trầm buồn Khi đã biết rừng đời nhiều trái khổ Tô đậm làm chi bóng lẻ dưới trăng suông
Mẹ xin ta đừng nhìn qua cửa sổ Nghĩa lý gì đâu, những hình ảnh vô thường Một kiếp người chưa bằng viên đá nhỏ Hãy gạt sang bên hờn giận với yêu thương
Nhưng ta vẫn lén nhìn qua cửa sổ Thả tâm tư về cuối nẻo chân trời Tìm trong ánh sáng một vì sao bé nhỏ Nói với sao: Trần gian này còn một kẻ đơn côi
BÀI THƠ KHÔNG TÊN (III)
Ta đi trên đường phố rộng Mà ngỡ lạc vào tha ma Cuộc đời xây toàn ảo mộng Trong lũ người hôm nay sao lại có ta
Tiếng ai vọng về nức nở Hay từ chính nẻo tâm tư Nơi quê hương có người đang ngộp thở Mồ Đại Dương thay cánh cửa ngục tù
Này những oan hồn lạnh lẽo Thôi đừng oán hận hôm nay Thoát khỏi cuộc đời úa héo Thoát làm Việt Nam là thoát cảnh đọa đày
Các anh đói trên đất nhà quằn quại Chúng tôi no ngoài xứ lạ nhục nhằn Đồng hương đó mà nhìn nhau ái ngại Như hai kẻ thù, như thú dữ với người săn
Có phương thuốc nào kỳ diệu Uống vào để biết yêu thương Mẹ hiền ru con, xin hoài một điệu .. . Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Nếu biết ngày mai u tối Lửa đạn bao trùm năm châu Xóa ván cờ này ta bày cuộc mới Danh vọng, giàu sang, rồi sẽ được bao lâu?
Im đi. Thôi đừng nức nở Tâm tư ơi chán chường rồi Lầu hạnh phúc chưa tìm ra lối mở Vườn Thiên Thai chốn bỉ ngạn mà thôi
NBĐ
|