MATXCƠVA MÙA THU BỎ LẠI...
Matxcơva lại chớm thu rồi
Gió thầm thoảng chút hơi thu se lạnh
Đất trời xanh chợt đốm vàng óng ánh
Tự bao đời qua đến Levitan...
Ngày mai ngày mai tôi về phương Nam
Để mùa thu dát vàng ở lại
Trong nắng trên cây trên tóc vàng cô gái
Trên những nẻo đường thăm thẳm rừng Nga
Ngày mai ngày mai tôi về nơi xa
Mẹ ngóng đợi và em tôi ở đấy
Em có chờ như sao Hôm rực cháy?
Mỗi buổi chiều, trong bài hát Traikovsky...
Ngày mai ngày mai thôi đành chia ly
Thôi đành bỏ mùa thu ở lại
Chẳng thể mang theo sắc vàng bỏng cháy
Và những thì thầm run rẩy Mùa thu...
Matxcơva 2013

Tác giả Nguyễn Đình Huyền
BỞI
Bởi sóng dùng dằng nơi cuối bãi
Bởi mây líu ríu vắt lưng trời
Bởi sông tím ngát chùm hoa dại
Bởi lá đùa xoay xoáy nước trôi
Bởi cây thổn thức trong chiều gió
Bởi nắng đi hoang lạc lối về
Bởi em mắt ướt hoen ngày đó
Tôi lẽ nào Tim hoá đá khô
Nên đành gom nhặt lời rơi rụng
Ghép lại vần thơ gửi nắng mưa...
Ngày mai mưa nắng không còn nữa
Câu thơ về lau mắt em khô...
Ừ, THÔI...
Ừ, thôi em về lối ấy
Màn sương giăng kín khung trời
Chỉ còn mùa đông ở lại
Lạnh đằm trên má anh thôi!
Ừ, thôi em đừng áy náy
Dù sao thì cũng qua rồi
Nỗi đau dẫu còn nguyên đấy
Anh dần cũng sẽ quen thôi...
Ừ, thôi em đừng tiếc nuối
Đường em rạng rỡ mây chiều
Con đường xưa xa vời vợi
Kệ mình anh với cô liêu..
Chiều đưa em về lối ấy
Hình em như bóng chim trời
Muốn theo mà lòng níu lại
Cầu em hạnh phúc! Ừ thôi...

Mùa thu vàng. Tranh dệt
KHÔNG EM
Anh trở về thành phố tuổi hoa xưa
Thành phố không em không mưa không nắng
Buổi chiều không em không ồn không lặng
Cơn gió không em không đợi không chờ
Nói lời chi cũng chỉ thấy thừa
Có nghĩa gì đâu em không trở lại
Trả lại cho anh một thời vụng dại
Trả lại cho em thân gái nhỡ nhàng
Thành phố không em mùa thu không vàng
Mùa xuân không huơng mùa đông không nắng
Mùa hạ sục sôi một lời trách mắng
Ngày ấy yêu gì mà chẳng dám điên!
Ngày ấy yêu gì chẳng dám vì em?
Thành phố bây giờ
Không em
Không em...
ĐI QUA MÙA NHỚ
Đi qua mùa nhớ trăng chiều khóc
Giọt sánh nghiêng chao mặt nước đầy
Đi qua mùa nhớ hương ngà ngọc
Gửi giận hờn lên những tán cây
Đi qua mùa nhớ sương bầm tím
Thảng thốt rơi trên mái phố dầy
Đi qua mùa nhớ mây hò hẹn
Giấu lặng buồn trong những khói cay...
Đi qua mùa nhớ anh bạc tóc
Ngỡ hồn mình là gió heo may...
N.Đ.H
Theo bản tác giả gửi NBĐ