Hai con quạ đậu xuống đường
Quạnh hiu đến nỗi thấy buồn bao la
Ở đây xứ sở người ta
Nhớ quê nhớ cả bầy gà bới rơm…
Một người đi bóng cô đơn
Một hàng cây lá xanh rờn gió reo
Không nghe một tiếng chuông chiều
Chỉ nghe tiếng lá bay vèo bên tai…
Lá mùa Xuân chỉ một vài
Dăm ba chiếc rụng rơi ngoài thời gian
Cũng thương chớ sự muộn màng
Lá năm ngoái để chút vàng năm nay…
Trông về cuối biển chân mây
Bài thơ gượng cũng đã đầy bài thơ
Dĩ nhiên chẳng một ai chờ
Một tôi lỡ lạc hồn mơ lên trời…
Áo bà ba mai em phơi
Áo bà ba đó liệu rồi gió bay?
Ước gì áo cũ tới đây
Tôi mua vải đẹp về thay áo nàng…
NGẮM EM NGỒI NHAI KHÚC MÍA
Ngắm em ngồi nhai khúc mía, thương ơi là cái nhâm nhâm, thương ơi là hai hàm răng, ánh trăng Rằm soi sáng tỏ!
Em có khác chi con thỏ / nhai củ cà rốt kia đâu! Đôi mắt như mắt bồ câu, thấy muốn cúi đầu hôn quá!
Em làm gì anh cũng lạ…hình như do đó mình quen? Ban đầu anh không gọi Em, bây giờ thương hoài gọi mãi…
Cũng tại em là con gái / anh chê hết thảy giai nhân! Anh nghĩ em là vầng trăng, trăng Rằm, mặt em như Huế!
Nhắc Huế càng thương vô kể! Em sinh ra ở đó mà! Em lên Đà Lạt vì Ba / chuyển dời theo đường công chức.
Đà Lạt, đời anh có thật… gặp em từ một giấc mơ. Có ngày em sẽ nhai thơ… nhâm nhâm như sim anh cắn!
Em à, anh yêu em lắm, em làm gì anh cũng khen, ngoại trừ một điều: em ghen / em ghen mặt em hết Huế…
Bởi con sông Hương đầy lệ, và anh chìm trong sông Hương. Lúc đó trời chắc tà dương. Lúc đó chúng mình khổ sở…
Giống như… Quê Hương rời bỏ / sao lòng mình cứ yêu thương? Có một cây cầu Đoạn Trường / anh không muốn qua cầu đó!
Anh muốn em là con thỏ / trong lòng anh ôm, vuốt ve. Anh muốn em là trái me / trái me mới vừa chín dốt…
Em ơi tại sao em ngọt / anh thèm cắn mãi môi em!
TỪ BÀI THƠ CÓ NGỌN GIÓ MÙA XUÂN
Gió hết lạnh. Mùa Đông cũng hết. Xuân đang về, nghe gió vui vui…
Gió vi vu. Gió chải mướt mây trời. Cây nẩy lộc và hoa đào đã nở.
Tết năm nay, Tết năm Con Ngựa, người ta bày Hội Chợ, thành công thôi!
Nhiều người đi về nước, đi rồi. Người ta đem mùa Đông đi về chơi Tết.
Sài Gòn lạ…đang là mùa rét! Dĩ nhiên là Hà Nội lạnh run!
Bạn gửi e mail nói Huế mưa phùn. Trời Đà Lạt thì rỡ ràng Năm Mới…
Những gì cầu xin, những gì mong đợi, Phật Trời cho người ta hết năm nay?
Chắc là tôi cũng sẽ ngửa lòng tay…ơn mưa móc biết chừng đâu cũng có?
Tôi Nhâm Ngọ mừng Xuân Giáp Ngọ, không biết mình còn mấy tuổi, sang năm…
Gió ấm ghê, tôi mới bắt được, đang cầm, cho ai nhỉ, ngày Xuân chải tóc…
Em ơi em, chúng ta hạnh phúc, từ bài thơ có ngọn gió mùa Xuân!
AI CHẲNG CÓ LẦN ĐI LỠ BƯỚC
Giàn bông giấy ở bên hàng xóm / hoa nở, hoa tàn, hoa gió bay…Tôi đứng bên nay hàng xóm, ngó…cuối cùng tôi thấy những hoa mây!
Ôi mây mà hoa / hoa nao nao. Ôi hoa mà mây! Mây phương nào? Là mây phương Bắc về Nam Cực? Hoa tự lòng tôi, cũng thế sao?
Năm tôi hai mươi tôi lên rừng, tôi nhìn mây, ôi mây rưng rưng. Năm em mười bảy, em, chim sáo, thoát cửa lồng son em sang sông!
Sáo sang sông sáo không trở về. Tôi lên rừng…tôi băng sơn khê. Rồi tôi xuống phố, dăm ngày phép, đứng bên ni đồng tôi nhìn bên tê…
Tôi ra vườn Ngoại, nhìn cau rụng, tôi hôn bàn tay Ngoại già nua. Tôi nói: “Mai con già giống Ngoại, cuộc chiến tranh này không biết tàn hay chưa?”
Ngoại đã nhìn tôi, cười, ướt mắt. Tôi nhớ Ngoại, chừ, ướt mắt theo. Mấy chục năm như… hoa mới rụng, giàn bông giấy nở, nắng trong veo…
Em ơi tôi có gì không phải, em xóa giùm tôi nhé lỗi lầm. Ai chẳng có lần đi lỡ bước…mà tôi thì lỡ đến trăm năm!
VÀO CÔNG VIÊN NHÌN NẮNG NHÌN GIÓ
Bạn chắc có một lần / vào công viên ngắm cảnh? Bạn thấy nắng lấp lánh, bạn thấy gió phải không?
Nắng có thể sẽ ngừng / trên nụ hoa mới nở, nhưng gió, ô kìa gió / mơn man từng gốc cây!
Nắng thì không thể bay, gió thì như mở cánh. Những con chim trốn lạnh, gặp nắng nhất định mừng…
Những nụ hoa đơm bông / gặp gió thì e thẹn…Gió và hoa thương mến / nhiều mấy cũng chia tay…
Bạn mỏi chân vào đây, nhìn công viên nắng gió. Tôi không gì bày tỏ / với bạn…chuyện vu vơ…
Một con thỏ chạy qua / giong tai nghe tiếng gió…Bạn nhìn kìa, bụi cỏ / nghiêng đầu cho gió hôn…
Thơ tôi rất dễ thương, một chữ thôi, bạn ạ. Trong Tình Yêu – Tất Cả - chỉ là một chữ Hôn!
Trần Vấn Lệ