Nhảy dù (Thơ Nguyễn Huy Hoàng)
[13.03.2013 15:43]
Chiếc máy bay lượn vòng trên toạ độ
Chúng tôi kiểm tra các thiết bị nhảy dù
Thắt lại ba lô, vịn vào khung cửa
Tim đập rộn ràng, át hết nỗi âu lo
Đầu lởn vởn giấc mơ thành huyền thoại
Dù căng tròn, chao liệng giữa trời cao Và phía dưới hàng trăm bàn tay vẫy Những thước phim, báo đăng tít trang đầu
Gã hàng xóm chẳng mảy may thân thiện Chắc từ rày ghen tức nổ con ngươi! Cô người mẫu đã mấy lần lảng tránh Chắc thể nào cũng tìm cớ chờ tôi?
Món tiền thưởng, lên con xe mới cứng Tậu ngôi nhà ở tận phố trung tâm Và ngày nghỉ khoác tay nàng dạo bước Chọn hàng ăn cho đúng cỡ, ngang tầm...
Rời máy bay, rơi tự do giây lát Thả thân người như viên đá lao nhanh Chờ đúng lúc, tung dù, dây lựa lái Để nhẹ nhàng hạ xuống thảm cỏ xanh
Nhưng bất chợt, gió đổi chiều, mất hướng Dù tung ra. Cơn bão xoáy căng buồm Cuốn vun vút. Dưới địa hình núi đá Mỏm đá đầy lởm chởm sắc như gươm
Dù liệng chao, vượt xa tầm bãi đáp Kéo lệch dây sẽ lao xuống tan tành Một ý nghĩ thoáng qua, lời trăng trối Khi chẳng còn chút hy vọng mong manh.
- Thôi mặc kệ gã láng giềng khinh khỉnh Cô gái kia lảng tránh cũng cam lòng Và trang báo, thay vì lời chúc tụng Góc viền đen thương tiếc đính chân dung!
Chiếc xe đẹp, ngôi nhà khu phố cổ Chỉ giấc mơ phút chốc thoáng trong đời Chút danh vọng hão huyền thành mây khói Khi chiếc dù bay lạc hướng, đang rơi!
Thật kỳ diệu, dù tung vào hẻm núi Như có bàn tay phù trợ của thiên thần Tôi bỗng chốc trở thành huyền thoại Vượt qua lằn sinh tử giữa tấc phân
Lại tí tởn thích những bàn tay vẫy Thích chân dung ngự lên báo đầu trang Và cay cú nghĩ về tay hàng xóm Em chân dài, nhà cổ, chiếc xe sang...
|