Thơ kết tình thân trong quá vãng
Hồn vương tơ quyện đến tương lai
Phải chăng đã hẹn từ tiền kiếp
Nên chẳng thể nào ta tách hai?
NGUYỆT ĐỨNG M?T MÌNH
Nguyệt chẳng thèm làm bạn với nhân
Một mình đứng rọi ánh trăng ngần
Ngay anh chàng Cuội bao năm nịnh
Cũng chẳng bao giờ được kết thân
Có phải đời nay nhiều của giả
Nên nàng tìm mãi chẳng phùng chân?
Trăng Thu đẹp quá, hồn ngây ngất
Dẫu phạt cũng liều họa mấy vần…
TRĂNG THU
Nàng Trăng đang đến với tình nhân
Len lỏi qua Mây chẳng ngại ngần
Vội vã - nhìn kìa: khuy lệch áo
Long đong - ngó thử: váy lơi thân
Sông Ngân giờ đã khô nguồn nước
Ô Thước sao còn rón bước chân?
Thu nhuộm đất trời xanh thẳm quá
Khiến hồn thơ hóa ngọc chen vần...

SÔNG THU
Sông giã từ mà còn ngoặt lại
Thuyền nhổ neo vẫn luyến bóng ai
Bến thu xào xạc hàng lau héo
Đá lạnh buồn se vết nứt dài
Nước biếc lững lờ trôi quá vãng
Bờ xanh lặng lẽ ngó tương lai
Thi nhân đơn độc bên triền vắng
Hồn tựa dòng kia muốn tách hai...
TIẾNG ĐÀN THU
Ca khúc đang chờ ai chốn ấy
Người xa vẫn ngóng bạn chân trời
Hồn thơ đã quyện âm giai chảy
Nét nhạc còn vương mái tóc trôi
Có phải tiếng đàn thu nhẩy nhót
Bởi tình yêu vẫn thức em ơi?
Lục cầm vuốt nhẹ theo hàng phím
Gửi hạt tình vương, bay tới nơi...
N.C