Cổ áo tròn tuỳ ý vần xoay
Mưa, nắng, gió chiều nào che chiều ấy.
Mùa đông hay mùa hè cũng vậy
Một thời là "vật bất ly thân".
Trẻ chăn trâu chân đất, đầu trần
Quây áo tơi giữa đồng để trú
Bác nông dân trải áo tơi nằm ngủ
Sau buổi cày "mơ thấy lên mây".
Thuở dân quê chăn mỏng, chiếu không dầy
Đắp áo tơi qua đêm đông giá lạnh.
Những năm tháng chiến tranh, bom đạn
Áo tơi thành tấm áo nguỵ trang.
Chiếc áo tơi cùng với luỹ tre làng
Là hình bóng quê hương Xứ Nghệ
Hào kiệt, danh nhân bao thế hệ
Miền quê nghèo từng khoác áo tơi.
Dẫu đi xa góc bể, chân trời
Lòng vẫn nhớ áo tơi quê mẹ!
Xứ Nghệ, ngày Hè
ĐHT