Làm thơ chuộc tội
[21.10.2007 05:45]
Chuyện về Nguyễn Công Trứ
Một hôm trời nắng chang chang, Nguyễn Công Trứ đi học về gặp con gái đốc học tỉnh. Cô ta mặc cái áo lục tầm mới tinh, dáng khoe của. Đang ăn trầu, ông làm như vô ý nhổ nước trầu đầy áo cô gái. Cô ta la lên, gọi lính tới bắt giải ông vào dinh đốc học. Quan lớn hỏi:
- Anh là học trò mà nghịch vậy à? Làm bẩn áo người ta thì phải đền.
Nguyễn Công Trứ chắp tay thưa:
- Tôi là học trò nghèo, con quan Đức Ngạn hầu Nguyễn Công Tấn. Dạ, vì có việc vội... dạ chỉ vô ý.
Đốc học vốn nghe tiếng hay chữ của cậu ấm con Đức Ngạn hầu rồi, nghĩ buộc tội cũng phải nể mặt cha nên nói:
- Đã là học trò con dòng cháu giống, anh đã tự ra đề thì lấy đề “Trời mưa ướt áo” làm bài thơ ta coi.
Nguyễn Công Trứ liền đọc ngay:
Thoắt chốc tai nghe một tiếng ồ,
Dần dần ngoài cửa mới đưa vô.
Tưởng rằng gió cuốn màn mây lại,
Ai ngỡ trời tuôn lộc nước cho.
Khi nãy nắng nôi ra thế ấy,
Bây giờ mát mẻ biết chừng mô!
Hỡi người ướt áo đừng năn nỉ,
Có rứa rồi ra mới được mùa!
Quan đốc vốn thích thơ, khen hay, chẳng những tha tội cho Nguyễn Công Trứ mà còn thưởng tiền nữa, quên đi cả ý thơ tinh nghịch, nhất là hai câu cuối chọc con gái mình.
| |
|