 |
Kho bài viết |
 |
|
Tháng Sáu 2023 | T2 | T3 | T4 | T5 | T6 | T7 | CN |
|
|
|
1 |
2 |
3 |
4 |
5 |
6 |
7 |
8 |
9 |
10 |
11 |
12 |
13 |
14 |
15 |
16 |
17 |
18 |
19 |
20 |
21 |
22 |
23 |
24 |
25 |
26 |
27 |
28 |
29 |
30 |
|
|
≤ < ≡ > ≥ |
|
|
|
|
 |
Nhận thư điện tử |
 |
|
|
 |
Thành viên online |
 |
|
Thành viên: 0 Khách: 3
Số truy cập: 1696059 |
|
|
|
|
 |
 |
|
 |
Chùm thơ Du Tử Lê
[21.09.2007 01:01]
 |
Nhà thơ Du Tử Lê |
Nhà thơ Du Tử Lê tên thật là Lê Cự Phách, sinh năm 1942 tại Hà Nam. Từng học trường Hàng Vôi, rồi Chu Văn An –Hà Nội; năm 1954 di cư vào Nam, học hết trung học tại Chu Văn An ( Sài Gòn) rồi vào Đại học Văn Khoa Sài Gòn. Làm thơ với bút hiệu Du Tử Lê từ năm 1958. Du Tử Lê nổi tiếng ở miền Nam cùng lứa với Thanh Tâm Tuyền, Nhã Ca, Tô Thùy Yên, Nguyễn Bắc Sơn…Từ trước và sau năm 1975, Du Tử Lê đã có 36 tác phẩm được xuất bản. Từ năm 1975, ông định cư tại miền Nam Cali Hoa Kỳ.
KHI TÔI CHẾT HÃY ĐEM TÔI RA BIỂN
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó rã
hồn không đi sao trở lại quê nhà
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển là quê hương tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi
những năm trước bao người ngon miệng cá
thì sá gì thêm một xác cong queo
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
cho tôi về gặp lại các con tôi
cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
từ những mắt đã buồn hơn bóng tối
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
và trên đường hãy nhớ hát quốc ca
ôi lâu quá không còn ai hát nữa
(bài hát giờ cũng như một hồn ma)
Khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn.
12-77
THƠ CHO M?T NGƯỜI HỌ HUỲNH
Tôi vẫn thế trở về đây - đơn độc
Một hồn sầu trấn ngự một non cao
Môt vai xiêu, một cổ xiết ân - cừu
Một đầu nặng chất mang tình thảm thiết
Người vẫn thế gánh đời tôi thua thiệt
Mắt vẫn buồn như suốt dạo tôi đi
Tóc đương xanh nhưng lòng đã bạc nhiều
Chân bé nhỏ đi trong sầu bão lớn
Tôi hư hỏng với nửa đời lêu lổng
Nửa đời buồn như chiếc lá khuya bay
Những buổi chiều ngồi đợi nắng ăn tay
Người thơ dại biết đâu lòng tôi tức tưởi
Người xa cách như chưa hề gần gụi
Làm sao người hiểu được đớn đau tôi
Những ước mơ là ngục tối đời đời
Nhốt tham vọng không bao giờ đạt được
Như con nước đã chọn đời xuôi ngược
Người âm thầm trông đợi phút thăng hoa
Như bóng cây nép khuất một hiên nhà
Như thực sự không bao giờ thay đổi
Tình muôn thuở nên suốt đời vẫn mới
Môi đam mê nên vẫn nụ hôn đầu
Ngực thanh tân nên hơi thở nhiệm màu
Tôi phủ phục dưới chân người - yếu - đuối
Tôi vẫn thế trở về đây thú tội
Tội yêu người hơn cả lúc ra đi
Và mai sau, tôi – nấm cỏ xanh rì
Xin bia mộ ghi tên người - cứu - rỗi
Người vẫn thế, vì yêu nên đắp đổi
Những hụt hao, lở sút ở đời tôi
Bên đắng cay, nhục nhã ở lòng người
Ai mai phục giùm tôi một hồn đắm đuối
Ai cờ xí đi trong tình tôi vời vợi
Cho tôi về theo nhã nhạc đêm nay.
(14-12-69)
THƠ CHO NHỎ
Thân ngựa chạy một đêm sầu gió núi
đứng nhìn theo ngọn suối đứng riêng trời
hơi thở ngọt em một thời phong kín
nhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi
Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạ
ta chim rừng cánh đã mỏi thương đau
hương cỏ dại mát chân người ngà ngọc
em bảng đen vôi trắng giết đời nhau
Trăm con bướm bay về chung một ngõ
suối xôn xao suối phải tự xuống nguồn
em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi
rừng ơi rừng cây đợi đã bao năm
Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm
gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây
em mới lớn nên tình như thác gọi
thương dùm ta thân ngựa đã xa bầy
THƠ Ở COSTA MESA
chia nhau miếng bánh tay người
nỗi đau dấu lại , tiếng cười phô ra
chia nhau buồn kẻ không nhà
em, đêm nước mắt; ta, thờ thẫn, hôm
tóc mềm lạnh buốt môi hôn
vầng trăng cuối tháng cũng vàng như em
em thu vóc ốm âm thầm
mơ quê hương cũ, khêu lầm giọng xưa
ta ngồi, năm ngón tay thưa
che không kín mặt, sao vừa đủ em
chia nhau nghìn nỗi khát thèm
hứng trên mắt nọ, lệ mềm môi kia
thôi đành, thôi cố, thôi quên
núi sông đã khuất, đời vong thân, còn
(9/75)
NẮNG MƯA KẾ TIẾP
sông núi đã chối từ tên phản bội
giống nòi ta thực sự ở bên kia
chút quê cũ còn nơi đôi-mắt-gió
đã từ em khép lại buổi đêm về
trong yên lặng ngỡ lửa người vẫn cháy
buổi trưa dềnh lên một phúc âm
chiều cổ tự biết hướng nào Nam Hải?
nước non người thêm ủ dột vai sương
bỗng chai sượng thấy hình ai ở đó
lược gương xưa thức dậy mối nghi ngờ
ta mất tích giữa đường ngôi thứ nhất
rẽ bên nào cũng chỉ lấp chôn nhau
đi suốt kiếp vẫn là mưa với nắng
thôi đợi gì nơi kẻ đã vong thân
đời vốn ngắn lối về hoa với cỏ
gọi âm u lên từng phiến thương tâm
vẫn quanh quẩn áo cơm và bóng tối
lòng khi không nhớ lại một câu thơ
"nói rất nhỏ nghĩ thầm em sẽ hiểu
đi với về cũng một nghĩa như nhau"
Nguồn:dactrung.net
| |
|
Những bản tin khác:
|
|
 |
 |
Các bản tin mới đăng
 |
|
 |
Tin cùng chủ đề
 |
|
|