Lặng ngắm hoa dâm bụt nở
Như nhìn cô bạn đồng hương
Ngàn dặm quê người lưu lạc
Lẻ loi thân gái dặm trường
Nhớ ánh mặt trời chói chang
Nhớ cơn mưa rào chợt đổ
Bốn mùa hoa dâm bụt đỏ
Thảm hoa trải trước sân nhà
Xa rồi khói thơm bếp rạ
Rặng tre xua gió trong vườn
Xa rồi cây rơm đầu ngõ
Đàn gà mới nở vàng ươm!
Màu hoa như là máu ứa
Cố hương biền biệt chân trời
Giấu nỗi buồn sau sắc đỏ
Lòng người như thể hoa thôi
Ngoài kia tuyết mờ mịt tuyết
Muôn cây lá rụng khô gầy
Gặp lại chùm hoa dâm bụt
Ngỡ là đất Việt đâu đây
LỜI TỰ THÁN CỦA M?T NỮ THỢ MAY
…Dịch vụ tuyển người họ hứa
Tiền công mỗi tháng ba trăm
Làm thêm ngoài giờ sẽ tính
Mỗi năm, góp được dăm ngàn
Khấp khởi đếm cua trong giỏ:
Quyết làm một chuyến thăm quê.
Năm kia, rồi qua năm ngoái
Năm nay lại chẳng thể về
Mỗi năm là mười hai tháng
Mỗi tháng là ba mươi ngày
Mỗi ngày làm mười sáu tiếng
Đời mòn theo chiếc máy may
Tiền công chủ cầm không phát
Giấy tờ chủ giữ không cho
Ngột ngạt, tối tăm phòng ở
Hấp hơi như ngủ trong lò
Đứt chỉ, gẫy kim bị phạt
Kêu ca buổi tối phạt cơm
Thỉnh thoảng ho khan ra máu
Đứng lên hoa mắt quay cuồng
Tin tức, báo đài chẳng có
Tiếng rằng ở tận bên Nga
Ba năm chưa ra khỏi xưởng
Quẩn quanh bốn bức tường nhà
Đã toan mấy lần bỏ trốn
Tiền không, không cả giấy tờ
Chẳng bị công an tóm được
Cũng rơi tay bọn côn đồ!
Ngày đi trong lòng tự nhủ
Sang Nga sẽ cố làm thêm
Gắng một vài năm hết nợ
Biếu cho cha mẹ ít tiền
Thế nhưng ngàn ngày có lẻ
Một xu không có gửi về
Lãi mẹ, lãi con chồng chất
Mất nhà, tính nước ra đê!
Vái lạy nhiều lần, ông chủ
Mặt mày vẫn lạnh như băng
Cũng là da vàng, máu đỏ
Mà sao nó ác vô cùng!
Chịu tội cùng cha, cùng mẹ
Năm nay, con chẳng thể về
Bên này, làm gì có Tết
Tường cao, rào sắt bốn bề
Nghe nói bữa cơm mồng một
Có thêm phần chiếc bánh chưng
Nghĩ đến làng quê, cha mẹ
Miếng ăn tắc nghẹn giữa chừng
TRÁI ĐẤT ĐÁNG THƯƠNG
Người ta nói, mươi, mười lăm năm nữa
Bắc cực nóng lên, biển dâng nước ngập tràn
Nhiều làng mạc và những vùng châu thổ
Sẽ trở thành bãi mặn, cánh đồng hoang!
Người ta nói, tầng ôzôn, khí quyển
Những hố đen đe dọa cả hành tinh
Mặt trời lửa xuyên thẳng vào trái đất
Khí hậu đổi thay, dịch bệnh hoành hành
Người ta nói, có nhiều thiên thạch lạ
Đang lao đi như viên đạn khổng lồ
Người ta nói, và không ai cải chính
Tai họa tiềm tàng, cách trái đất không xa!
Người ta nói và tôi từng suy ngẫm
Mọi vật sinh ra, tồn tại, sẽ lụi tàn
Đến ngay cả cuộc đời ta cũng vậy
Rồi cũng già, bệnh tật, giã trần gian
Và tôi bỗng thương vô cùng trái đất
Phải đối mặt bao hiểm họa khôn lường
Phải còng lưng trên mình thêm gánh nặng
Thế kỷ này nhan nhản lũ bất lương!