Nhà thơ Nguyễn Sĩ Đại sinh năm: 1956
Nơi sinh: Hà Tĩnh. Hiện đang phụ trách báo “Nhân dân chủ nhật”
Các tác phẩm:- Nơi em về - Mùa hạ -Trái tim người lính - Nhà xưa - Tiếng xuân - Tứ tuyệt - Đường chân trời
|
Biết là ta chẳng đem lại điều gì
Khi khao khát em xa ngoài biển rộng
Ta như áng mây buồn, ta như làn sương mỏng
Chẳng thể nào che ấm được đời em.
Nhưng mùa hoa cứ nở ở bên thềm
Hạnh phúc nở trong ta, giá mà em cũng biết
Thôi em đi, gửi khúc này từ biệt
Chúc phúc gì e cũng quá mong manh.
TA TRẢ CHO EM MƯỜI SÁU TUỔI
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Nơi đám mây như trang giấy học trò
Dòng mực biếc trôi xanh màu viễn xứ
Khung trời nào cũng nở mấy ngàn hoa.
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Môi bâng khuâng khi nhớ một tên người
Mùa xuân ngọt, mùa đông cũng ngọt
Khi một mình thì gọi ánh mắt ơi !
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Ta thề buông một cánh buồm xa
Nghĩ về bạn thấy mình như có lỗi
Cánh hoa rơi thấp thỏm trước hiên nhà…
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Những gì xưa hóa chật chội mất rồi
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Bàn chân đi xê xích cả chân trời !
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Xếp hành trang kỷ niệm chỉ chất đầy
Làng với phố, bạn xưa, trường lớp cũ
Tuổi thơ ghì ấm áp một vòng tay !
Nào ai biết sau miền hai mươi tuổi
Bước vào đời đâu cũng gặp phục binh
Mong cái chết như một điều cứu rỗi
Trời pha lê hát vỡ dưới chân mình.
Thì đây em, ta trả lại vòm xanh
Gìn giữ được sau rất nhiều bão tố
Ta trả cho em những đường chiều hoa đỏ
Rơi như mưa trên áo trắng học trò.
Ta trả cho em một tuổi mùa thu
Hương cốm mới, lá sen lần thứ nhất
Trả mười ngón tay thưa lùa mái tóc
Soi mắt nhìn, lấp lánh ánh sao đêm.
Ta trả cho em chiếc lá non mềm
Môi run rẩy những điều không thể nói
Ta trả cho em cả những điều nông nổi
Hương thời gian mà giữ ngực căng đầy.
Ta trả cho em mùa hạ của nồng say
Triền sông ngát, Trương Chi chiều đứng hát
Ngàn sao cháy làm sao mà chịu được
Ước ao đành khóc lẫn với mưa ngâu !
Ta trả cho em cả sợi bạc trên đầu
Chờ đợi mãi, bao nhiêu là nước chảy
Còn tất cả khi em vừa kịp tới
Tan hết vào mười sáu tuổi, vầng trăng…
MÙA HẠ
Rồi cũng phải đến thôi mùa hạ
Dẫu tơ non búp lá vẫn bồi hồi
Hoa phượng đỏ như cái màu phải đỏ
Anh yêu em, phải cháy hết mình thôi.
Vì mùa xuân chưa kịp để nên lời
Chỉ thương mến sẽ sàng giăng trong mắt
Tơ sợi ấy, có thể rồi bay mất
Đứt mối cầm tiếc nuối giữa lòng tay.
Thì cánh hoa cứ rụng xuống đất dày
Để ấp ủ hiện dần lên quả ngọt
Mùa hạ đó,mưa rào và nắng gắt
Ai qua cầu sẽ bước đến mùa thu.
Ai qua cầu thương được hết lòng nhau
Mùa hạ là mùa anh đón đợi,
Trăm thương nhớ mùa xuân có lẽ nào sánh nổi
Ngọn lửa hồng ấm áp đã vì nhau!
Ngàn hoa ơi, xuân nhé, hãy lùi sau
Anh đã hứa đời mình cho mùa hạ
Và khi khép hàng mi vào tuyết giá
Biết thầm thì phía trước lại mùa xuân...
THỜI DƯNG
Hiền như không thể hiền hơn
Ngày em còn với ruộng đồng quê ta
Chân giờ hết ngấn phù sa
Khác theo cả tiếng chào thưa mẹ chồng
Mừng em cuộc sống đủ đầy
Nhà cao bốn mặt tường vây thị thành
Có ăn tiêu, có để dành
Chẳng còn thua chị kém em nỗi gì
Con xinh, chồng rất yêu vì
Bao nhiêu kẻ khác còn quỳ dưới chân
Chim xanh nhớ trái xoài xanh
Chuyện xưa toan nhắc, em ngăn: Thôi đừng
Thời ngây thơ ấy, thời dưng
Thời quê em kiểng quá chừng là quê!
Thời dưng em bỏ bên lề
Tôi mang chôn dưới bờ tre cuối làng.
TIẾNG TÌNH YÊU
Bài thơ này anh viết gửi cho mây
Mây theo gió đến miền xa thẳm ấy
Nếu đến được cùng em, thơ sẽ nói
Đây lòng anh canh cánh ở bên trời!
Anh yêu em, ngày ấy đôi mươi
Hay mười sáu, bây giờ anh chẳng nhớ
Anh chỉ biết khi trong lòng hoa nở
Thì bên ngoài đâu cũng ngát mùi hương…
Em nhớ không ngày ấy những con đường
Trăng như thể vì hai ta để sáng
Trời như thể vì hai ta để rộng
Tiếng cuộc đời, kỳ diệu, tiếng tình yêu!
Viết cho em khi nắng xế sang chiều
Khi cỏ ngợp con đường, khi vầng trăng đã lặn…
Anh nói nhớ, nói thương chẳng còn ai để nhận
Bài thơ này anh viết gửi cho mây!
Và thơ này anh cũng gửi cho ai
Đang có một tình yêu như chúng mình thuở trước
Rằng được sống vì nhau đó là điều vô giá nhất
Rằng mỗi dòng sông không thể tắm hai lần...
KHÔNG ĐỀ
Một đời sao quá ngắn
Một ngày sao quá dài
Bao nhiêu sao Hôm lặn
Chẳng mọc thành sao Mai
KHÔNG ĐỀ
Mận vừa đơm trắng ngõ
Biết đã là mùa đông
Em vẫn còn ở đó
Thế mà thành cố nhân