CHIẾC PHONG CẦM
Cha gìn giữ phong cầm như giữ gìn đôi mắt
Chính điều này gây cãi cọ nhiều phen
Khi Người cứ cất đàn vào tủ
Nơi mẹ tôi thường cất giữ áo quần.
- Cái nhà này chắc không còn chỗ để?
Nhẫn nhịn ông, tôi chịu hết nổi rồi.
Tôi sẽ quẳng! Hãy nhớ lời tôi nói!
Cha tôi hăm: Thử đụng đến mà coi!
Nhưng hàng xóm mời hai người dự tiệc
Mẹ hỏi cha khi sửa soạn trước gương:
- Anh sẽ mang chiếc phong cầm theo chứ?
- Em biết rồi, còn phải hỏi mang không!
NHỮNG MƠ ƯỚC TÀO LAO
Sẽ có thể có một ngày nào đó
Ta trở nên giàu có tựa ông hoàng
Ra nước ngoài thường xuyên như đi chợ
Với nỗi mừng, hồi hộp… hoặc dửng dưng.
Đi du lịch ta xài tiền như nước
Đến xe hơi ta cũng chẳng màng.
Bụng phát phì ta cũng không hề sợ
Khi học đòi theo lối sống giàu sang.
Ta muốn đến Tây Ban Nha, đến Ý
Cả nước Anh cũng in dấu chân ta,
Muốn tự mình khám phá ra Châu Mỹ
Muốn đi hoài, đi xa mãi, thật xa…

Nhà thơ Viktor Volodin (trái) và người dịch
Cùng mọi người, ta công khai kết bạn
Vai kề vai, mắt trong mắt nhìn nhau
Ta cầu chúc cho Hòa bình, Hạnh phúc
Người với người cùng một mối tương giao.
Ta khám phá Trái Đất này như thể
Mảnh sân xưa yêu dấu trước nhà mình
Cũng có thể Châu Mỹ không hề có
Đấy chỉ là cuộc trò chuyện linh tinh.
VÔ ĐỀ
Chiếc xe.
Cỗ quan tài.
Bốn người.
Mắt vô cảm nhìn về một phía.
Phóng như bay, đưa người về nghĩa địa
Chạy tới chạy lui, vẻ thành thục quá rồi.
Tất cả thoáng qua như chớp mắt mà thôi
Nhưng ký ức cứ lạ lùng xiết chặt
Họ đưa ai mà không hề dừng bước
Chẳng mộ bia
Cũng chẳng một vòng hoa.
Và chính ta,
Như một màu tang xám
Xung quanh mình giờ chẳng có một ai:
Điều gì anh đã đòi hỏi cuộc đời?
Và cuộc đời đòi hỏi anh ngược lại?…
Châu Đan Quế dịch